Tired eyes..
Đôi mắt đã thật sự rất mệt mỏi. Tôi chỉ còn biết vùi mình vào chăn, ôm chặt lấy người bạn nhỏ, nhắm chặt mắt lại và úp mặt vào vùng ấm áp ấy. Mưa mùa. Không khí đặc quánh và lạnh ngắt. Điều đó khiến tôi thấy khó thở.
Mọi thứ trước mặt. Đang.. à không.. đã đổ ập xuống rồi. Nói thế nghĩa là đã đỡ không nổi rồi. Đang mặc cho số phận?
..
Tôi đi bên cạnh con bé. Nó buồn bực. Tôi la hét, ngọt nhạt, tỉ tê, thậm chí là tát vào mặt nó. Nó chỉ im lặng. Ngột ngạt. Tôi đập vào đầu nó. Con bé òa khóc. Giữa cái nắng trưa tháng mười. Mặc cho người đi đường nhìn..
Và như thế, chẳng biết lúc nào sẽ vỡ òa. Nếu cứ gom góp rồi tha đầy vào bên trong. Con kiến nó tha về cho mùa đông dài.. còn con người.. Để đến mùa nào?
..
Đôi lúc, mình chỉ là con ngốc, để cho đời nó dẫn đi. Chẳng còn biết gì. Hôm nay nói thế này, ngày mai lại thế khác. Chẳng lẽ sống, là cứ phải như thế?
À ừ.. đời mà. Bản thân chỉ là đứa trẻ nít chập chững tập đi. Ngã và ngã đau là điều tất nhiên. Và đứa trẻ nít ngang bướng không nghe lời nào mà không bị đánh đòn?
Nhìn đi. Thấy chưa?
Thế đấy.
..
Những lúc thế này. Tôi lại thèm được nghe mùi ấm từ làn khói mỏng bay quanh, len lỏi qua mỗi ngón tay..
rồi thì cuộn mình, ngủ yên trong vùng mưa rơi. thật êm..
Mà thật. Bây giờ mà ngủ được chỉ chừng một tiếng đồng hồ không nghĩ ngợi là cả một niềm sung sướng rồi!
Đúng là..